TÂM SỰ CỦA MỘT THANH NIÊN VỪA BỊ KHÓA FACEBOOK





Hôm trước bị mất Facebook xong mình đã phải tức tốc đi lập thêm chục cái nữa để có gì liên lạc với anh chị em bạn dì, tham gia các hội tám, các hội thức khuya dậy muộn để thành công để không bỏ lỡ một-cái-gì đó, một cơ hội nào đó, một thành công nào đó =))

Mình đi tìm những người bạn uy tín, những thành viên không vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng như Phan Phuong Mai, Hồng Nhung, Nguyen Van Da, Tuan Cm, Nga BP để được add vào các group với các anh chị em bạn dì thân mến, để có thêm sự tín nhiệm chứ không mọi người đều nghĩ mình vào xin thẻ điện thoại với vay tiền =))

Mình cũng nhắn tin cả cho Hoàng Hữu Phong, một thanh niên sinh ra tầm cuối 9x nhưng mà tâm hồn thì đã vài ngàn tuổi, học hành thì rất bận rộn nhưng lúc nào cũng available cho mình nhờ vả. 

Mình ngùi ngùi kể cho Phong là mình đã bị mất quyền kiểm soát cái trang Tomorrow.Care rồi, giờ chưa biết làm thế nào. Phong mới bảo “Hay chị lập trang mới là Yesterday.Care đi!” xong nó lăn ra cười. Mình mô tả cái emoji lăn ra cười thôi chứ mặt Phong thì lúc nào cũng một sắc màu như tượng thời La Mã cổ đại ấy. Mình cũng lăn ra khóc bằng emoji thì thấy Phong đã gõ ngay cái message tiếp theo “Hoặc là đổi thành The-Day-After-Tomorrow.Care cũng được chị ạ", làm mình vốn dĩ chỉ đang hì hụi tái hòa nhập mạng xã hội to nhất và messy nhất hành tinh tự dưng lại phải suy nghĩ thêm về những ngày đã qua và những ngày sắp tới.

Với tư cách là một học sinh trung bình khá về Nhập môn Tâm lý học Adler, mình rèn luyện ngay câu hỏi quan trọng “Chuyện này xảy ra ngày hôm nay chắc hẳn phải có ý nghĩa gì đó trong cuộc đời mình?” thay vì đi vào chủ nghĩa nguyên nhân kiểu Freud “Có phải do đứa trẻ bị tổn thương nào đó trong mình từ hồi còn bú mẹ không mà sao mọi thứ lại be bét thế này?” =)) Tức là Adler ngay lập tức tập trung vào giai đoạn số 4 trong quá trình phát triển của nỗi buồn thay vì các giai đoạn 2-3 đó các bạn ạ. Và cái này phải học tập và rèn luyện qua nhiều nỗi buồn mới làm được. Buồn 1, 2 lần thì chưa đủ đâu ạ ^^ Nên nếu có cơ hội cứ buồn thêm vài lần nữa là OK ạ.

Tóm lại thì chuyện này có ý nghĩa thế nào? 

Chắc cũng có nhiều bạn biết cách đây hơn chục năm, chúng mình cũng đã từng chia tay cái Yahoo! Blog, rồi MySpace, rồi thì forum trường, diễn đàn đồng hương đủ kiểu. Nhưng tất nhiên là hồi ấy Yahoo các thứ chia tay theo những cách lãng mạn hơn nhiều. Yahoo cho bọn mình một lời xin lỗi trước đó cả năm, rồi cho bọn mình download nguyên cả data của page về thích làm gì thì làm. Mình hồi đó cũng down về cất giữ cẩn thận nhưng rồi sau đó không tìm thấy ở đâu nữa =))

Hồi đó mình còn 18-20 tuổi, mình hay treo ảnh một con mèo nhe răng cười trên avatar ở Yahoo, xong viết bài nào cũng có hình minh họa là một con mèo khả ố, với cái giọng văn như ngồi trên cây nhìn xuống người đi ở dưới đường. Hồi còn chơi Yahoo, cái nickname đầu tiên của mình là “meo_uot_xui_xeo”. Sau mình lớn hơn tí thì mình đổi thành “MUXX”, phiên âm quốc tế là /mu:ks/ cho nó phù hợp với sự “trưởng thành” của mình =))

Khi chuyển sang Facebook, cùng với sự phát triển của ngành năng lượng, điện tử, IT, truyền dẫn thông tin nọ kia, mình không còn giữ được cái tinh thần ngồi trên cây nhe răng nhìn thiên hạ nữa. (Một bí quyết để đi qua các loại đau khổ là nên coi những khổ đau của mình là một phần của những vấn đề xã hội lớn lao, nằm trong sự vận động của những yếu tố quan trọng nhưng phức tạp mang tầm quốc tế/vũ trụ như vậy đó các bạn ạ). Chuyển sang Facebook, mình bắt đầu có nhiều loại cảm xúc hơn, và loại nào cũng dao động ở biên độ rộng hơn. Chiếc ảnh avatar mình để trên Facebook kia gần 7 năm là chiếc ảnh chụp khi mình cảm thấy đuối nhất trong cả hành trình. Mình đã có hơn 10 năm thanh xuân khủng hoảng đầy thú vị ở cái Facebook cũ.

Mình thấy rất vui vì khi thấy lúc mình nhắn tin (và không vay tiền) mọi người trong network, nhiều người đã tiếc hộ những bài viết trên đó vì nội dung thú vị (mà không một ai bảo tiếc những tấm ảnh chân dung xinh đẹp lồng lộn của mình cả. Hị). 

Vậy là một thập kỷ đầy biến động cũng đã trở nên có ích ^^ dù khi ngó lại ảnh thì thấy mặt mũi sứt sẹo đi nhiều, nhưng vậy cũng không sao. Bài viết và ảnh cũng mất hết rồi :D còn lại chút xíu thì cũng cho lên blog rồi ^^ Những cái gì mà được giữ lại, thì chắc là vì nó cần được giữ lại. Còn không là có nghĩa là cần phải quên thôi. Hơn 10 năm thanh xuân đã trôi qua, và không có một thành tựu nào đáng kể cả, nhưng vẫn là 10 năm thanh xuân có ích và đáng tự hào.

Mình vẫn chưa biết thời gian tới mình sẽ có phong cách gì cho các dấu ấn mạng xã hội của mình =)) phong cách con mèo nhe răng chả hiểu gì về cột sống cũng hay, mà phong cách một thanh niên trẻ ngồi trên Yurikamome nhưng cảm thấy cột sống quá tệ hại cũng được. Mà biết đâu may mắn được tuyển vào hội nhóm thành công nào đó, mình sẽ lại có phong cách doanh nhân thành đạt, chủ tịch big boss nọ kia, Facebook toát lên mùi tiền và sự giàu sang cũng nên =)) Cái nào cũng hay nên cứ đợi xem đời gửi đến cái gì ^^

Bức ảnh chụp từ hồi năm cuối đại học đi làm thêm xong được cho đi chơi ké ở một công ty IT từ năm 2008 và 48kg đó các bạn ạ =)) 

Nhận xét

Đọc nhiều

HỌC ĐẠI HỌC TỪ XA Ở NHẬT

Nỗi đau khổ của Emma

Làm sao để xử lý các suy nghĩ tiêu cực

Thế hệ lỏng loẹt tại Nhật

Tiếp biến văn hoá